top of page

Những người bạn 4 chân trong khu cách ly

Đã từng có 4 con chó, 1 con mèo ở khu cách ly trường Tiểu học Hoàng Minh Đạo, Q.8 vào thời điểm đỉnh dịch của Sài Gòn.



Tôi là tình nguyện viên ở đấy, nhiệm vụ mỗi ngày của tôi là nhận, phát cơm cho các bệnh nhân, phụ nhân viên y tế lấy mẫu, vệ sinh khu cách ly và không quên chăm sóc bầy chó mèo. Trong 5 đứa, 2 bé chó Bi và Bia được cô hiệu trường gửi đến làm nhiệm vụ giúp bảo vệ trông coi trường, 2 bé chó còn lại là Lu, Ki và con mèo (tôi chưa kịp biết tên) là của bác bệnh nhân gần 80 tuổi. Bác sống một mình nên đã xin mang chúng theo. Các bác sĩ đồng ý vì biết, nếu để bọn nhỏ ở nhà đợi đến khi chủ trở về khéo chết đói mất thôi. Thế là người lẫn chó, mèo cùng lên ô tô đi cách ly. Xe vừa đến nơi, chúng tôi đã chia tách: bệnh nhân được đưa lên phòng trên lầu, chó và mèo được sắp xếp ở nhà để xe dưới sân. Hai khu có dây giăng tách biệt nhau, vả lại luôn có người túc trực nên bọn chúng cũng không thể mò lên nghịch phá. Các bác sĩ phân cho tôi nhiệm vụ chăm sóc, theo dõi cả bọn, mà thật ra nếu không yêu cầu thì tôi cũng sẽ tình nguyện làm.


Ngày đầu tiên chúng đến, đề phòng virus bám trên bề mặt lông, tôi dùng khẩu trang bịt mõm và mắt chúng lại rồi xịt khử khuẩn, dùng xà bông Lifebuoy tắm gội cho từng đứa. Chỗ chúng tôi không có sữa tắm cho chó mèo, tháng Tám, cả thành phố vẫn đang căng mình chống dịch, việc mua sắm không hề dễ dàng nên có gì dùng nấy, không có chậu tắm hay vòi xịt thì tắm chúng trong bồn rửa tay dành cho học sinh của trường. Thức ăn còn dư của bệnh nhân thường được để dành cho chúng, nếu không có, chúng tôi mỗi người lấy một ít từ phần ăn của mình.


Ki và Lu lúc đầu bị xích lại, sau thấy hai đứa bức bối, sủa nhiều nên khu cách ly quyết định thả chúng ra như hai con chó của cô hiệu trưởng. Còn con mèo, tôi cứ lấy làm tiếc mãi, vài hôm sau khi đến, nó lẻn ra khỏi lồng rồi bỏ đi đâu mất tiêu. Vậy là tôi chỉ còn chăm 4 bé chó: cho ăn ngày ba bữa, xịt khuẩn mỗi ngày, tuần tắm ba lần. Tất nhiên, việc chăm sóc chúng được làm vào giờ rảnh rỗi, công việc chăm người ốm bao giờ cũng được ưu tiên hàng đầu. Không mấy vất vả khi ôm thêm việc này, ngược lại tôi còn thấy như được nâng đỡ tinh thần, giảm stress đặc biệt vào những thời điểm khó khăn nhất của khu cách ly – cùng lúc phải điều trị hơn 200 bệnh nhân với lực lượng nhân viên y tế rất mỏng.


Mỗi lần thấy tôi đến, bốn đứa vẫy đuôi xoắn tít như thể lâu ngày mới gặp (trong khi ngày gặp 3-4 lần). Tôi nhớ Lu đặt hai chân trước lên hai đầu gối của tôi, mắt ướt át nhìn đầy yêu thương, chân thành. Tình cảm đó bọn nhỏ không chỉ dành cho tôi, người trực tiếp chăm sóc chúng mà với cả nhân viên y tế. Sau ca trực căng thẳng, một số bác sĩ hay xuống sân trêu ghẹo chúng. Bốn đứa lúc này như lũ trẻ vui quá mức khi có người chơi cùng, cứ chạy tới chạy lui trông rất ngộ nghĩnh và buồn cười.


Nhờ có chúng, khu cách ly trở nên có sức sống và vui vẻ hơn hẳn. Bảo vệ cũng nhàn hơn đôi chút khi Bia và Bi rất mẫn cán, thấy người lạ lấp ló ở cổng là sủa inh ỏi. Bà của Lu và Ki thường cảm ơn bọn tôi vì đã chăm sóc giúp hai đứa. Các bệnh nhân khác cũng không ai than vãn chuyện có 4 con chó đang tung tăng dưới sân. Chỉ mấy ngày đầu mới tới và bị xích, Lu, Ki kêu dữ quá, làm một bác bệnh nhân phiền lòng vì mất giấc ngủ. Nhưng rồi mọi chuyện cứ tốt dần lên, bốn đứa trở thành thành viên của khu cách ly, nhân viên y tế cũng dần vơi áp lực, bệnh nhân đến rồi hồi phục nhanh dần. Trong gần ba tháng tôi làm ở đây, không quá 5 ca tử vong. Khu cách ly trường Tiểu học Hoàng Minh Đạo được quận tuyên dương vì điều trị hiệu quả.


Bà của Lu và Ki hôm xuất viện gửi hai đứa lại vì thấy mình không còn đủ sức khoẻ, các bác sĩ đã nhận lời nuôi hộ. Vài ngày sau khi bà về nhà, chúng tôi nhận được tin buồn bà đã qua đời. Như một sự trùng hợp, Lu và Ki mấy ngày sau cũng ra đi theo. Trong lúc bảo vệ không để ý, chúng đã trốn ra ngoài rồi lần lượt một đứa bị xe đụng, một đứa ăn phải bả. Một bác sĩ bảo, hai đứa chưa kịp để tang cho bà mà đã đi rồi. :((


Bây giờ số ca nhiễm của thành phố đã giảm xuống đáng kể, chúng tôi đang dọn dẹp, vệ sinh trường để bàn giao lại cho Sở giáo dục, và chuyển đến một địa điểm khác bé hơn. Như vậy là cũng sắp chia tay Bi và Bia rồi. Tôi biết mình sẽ rất nhớ chúng, như nhớ cả Lu và Ki, những người bạn bốn chân đã cùng tôi đi qua đại dịch”


Xuân Thuyên

Nguồn: fanpage Ký Ức Đại Dịch



Recent Posts

See All

Cái kết đẹp dành cho Lu Lu

Hơn một năm trước, tháng 8 năm 2012, Yêu Động Vật (YDV) nhận được tin báo có một bé chó đi lạc/bị bỏ và đang đi lang thang rồi nằm cố thủ...

Comments


bottom of page